"Em ơi, đây là chiếc giường ngủ!"
Anh Hiệp, sống tại Hai Bà Trưng, Hà Nội, cảm thấy buồn rầu khi chia sẻ về cuộc sống hôn nhân bí bách của mình. Dù đã kết hôn 4 năm và có một bé gái xinh xắn, anh thừa nhận rằng cuộc sống hôn nhân không như vẻ ngoài hạnh phúc mà mọi người thấy. Anh cho rằng vấn đề do vợ anh gây ra, khi cô thường chui vào phòng sau bữa cơm và không quan tâm đến bố con anh. Anh nhấn mạnh rằng các cặp đôi cần biết cân nhắc và gác lại những vấn đề để tránh làm mệt mỏi nhau. Anh khuyên các chị em không nên như vợ mình, khiến chồng cảm thấy ngao ngán ở tuổi 29.
Chị Duyên, vợ anh Hiệp, là một người cuồng công việc. Về nhà, chị chỉ lo nghĩ đến công việc chưa xong, khiến bữa tối trở thành lúc chị nói chuyện công việc mà không để ý đến gia đình. Chị thường đốc thúc chồng con ăn nhanh để giải quyết công việc, thậm chí quát con nếu không ăn nhanh. Sau bữa cơm, chị lại chui vào phòng làm việc, bỏ mặc bố con anh Hiệp. Anh Hiệp cảm thấy bất lực trước thói quen này của vợ, khiến anh luôn tức giận khi lên giường gần gũi nhau.
Cô ấy chưa kịp nằm xuống đã nhớ ra nhiều việc chưa hoàn thành, khiến phải dậy vài lần trước khi ngủ. Anh Hiệp chia sẻ rằng dù đã nhiều lần nhắc nhở vợ bỏ hết lo toan để ngủ, nhưng cô vẫn không thay đổi. Anh luôn cảm thấy mệt mỏi vì không bao giờ có được giấc ngủ thoải mái. Tương tự, anh Chung ở Hoàng Mai cũng cho biết tình trạng này đã kéo dài gần 6 năm, khiến anh cảm thấy chán nản vì vợ thường nhớ ra việc gì đó ngay khi chuẩn bị gần gũi.
Anh Chung cho biết, mỗi tối anh về nhà, mọi việc đã xong xuôi, chỉ còn việc tắm cho con là ầm ĩ với những lời than thở của vợ về sự vất vả và con cái nghịch ngợm. Vợ chồng anh rất ít thời gian cho nhau, vì khi cô ấy xong việc thì anh đã ngủ. Cô ấy thường không ngừng ca thán và khi về nhà, không khí trở nên ồn ào, trong khi trước đó thì im ắng. Sau khi than thở cả buổi tối, vợ anh lại ngồi ôm máy tính để làm việc riêng và chat với bạn bè, khiến hai người càng ít thời gian bên nhau.
Mỗi ngày trôi qua, khi vợ chồng muốn ôm nhau, tôi lại cảm thấy như mình bị ép buộc. Tôi phải giật máy tính và giấu đi. Nhiều lúc, tôi phát điên và chúng tôi cãi nhau vì cô ấy vẫn giữ thói quen đó, bất chấp lời góp ý hay năn nỉ của tôi. Anh Chung buồn rầu nói: “Cô cứ ‘thủ công’ thì làm sao tôi ‘sướng’!”



Source: https://afamily.vn/em-oi-day-la-giuong-ngu-2013122612462406.chn